diên vỹ

không hiểu nổi mình





người ta có thể vì nhau mà sống
còn tôi, chẳng biết vì cái gì mà lạc đến nhân gian
thiên hạ cười vui, thiên hạ có trăm thứ để cưu mang
tôi phút chốc bỗng thấy cuộc đời quá ảo

tôi chưa từng yêu một đóa hoa
để thấy sắc màu của cuộc đời trong từng mạch máu
tôi càng không biết cảm ơn người đã mang đến yêu thương

tôi thấy mình ở giữa đại dương
nơi đáy sâu không nhìn ra ánh sáng
nơi cát bụi ẩn mình, nơi tối tâm cùng cạn
nơi không có ngày mai, nơi chỉ có bóng đêm

thiên hạ yêu nhau, hạnh phúc ấm êm
tôi càng dấn thân càng hiểu ra đời vô ý nghĩa
một tiếng thở dài của tôi, càng khiến nỗi sầu thấm thía
rốt cuộc tôi cần học hiểu gì mà phải đến nhân gian ?

nov. 25, 2012

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 28 tháng 11 năm 2012

Bình luận về Bài thơ "không hiểu nổi mình"